|
Vài Nhận Xét Về Những Phương Pháp Đấu Tranh Cho Dân Chủ Hiện Nay (Trọng Tín - Kyoto)
Bài Viết
Đăng Nhập vào: Wednesday, November 15, 2006
|
<< Trở Lại Trang Đầu |
Trọng Tín - Kyoto
Trong thời gian gần đây, khi Việt Nam sửa soạn tinh thần chuẩn bị bước vào sân chơi WTO thì trong nước đã xuất hiện những phong trào đấu tranh cho một thể chế chính trị dân chủ, đa nguyên và được đẩy lên thành một cao trào trong một số những bộ phận người dân Việt. Thực ra, ý thức của những người dân Việt Nam trong suốt 60 năm phải sống dưới sự cai trị độc tài, tàn bạo và lừa bịp đã quá chán ghét cái Đảng Cộng Sản vốn được sinh ra, lớn lên và tồn tại hoàn toàn dựa trên cơ sở lừa đảo, bịp bợm, xảo trá và đàn áp vô nhân tính. Tuy nhiên, những tiếng nói yêu tự do, lẽ phải, sự thật và khao khát một cuộc sống công bằng trong suốt 60 năm qua đều lần lượt bị bóp chết từ trong ý nghĩ. Có lẽ một thời đại mới đang bắt đầu và nó đã khởi nguồn bằng sự vùng lên can đảm của một bộ phận những người dân Việt Nam đang bị áp.
Từ những tiếng nói công khai chỉ trích sự độc tài toàn trị và những tư tưởng bệnh hoạn, quái đản của Đảng Công Sản đương thời một cách đơn độc của những người trí thức có tấm lòng với đất nước như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Vũ Bình, Lê Chí Quang… đến sự ra đời của khối 8406 rồi Đảng Thăng Tiến Việt Nam…và không biết sẽ còn tiếp tục bao nhiêu tổ chức sẽ tiếp tục ra đời để thể hiện ý chí khát khao tự do dân chủ của dân tộc nữa. Thực sự, có thể thấy đây là một tín hiệu tốt cho một tương lai mới.
Tuy nhiên, cứ lắng nghe và quan sát những tổ chức ra đời và đấu tranh cho tự do dân chủ, thì thấy rằng tất cả các phong trào trong nước hiện nay đang đi theo cùng một phương pháp được tóm lại bằng cụm từ “đấu tranh ôn hòa, bất bạo động”. Thoạt nghe, cụm từ này cho thấy đây là một phương pháp đối thoại và dành được kết quả là một thể chế chính trị đa nguyên nhờ thỏa hiệp trong hòa bình với chính quyền Cộng Sản. Khi mới nghe lần đầu tiên tôi thấy rất khó hiểu là tại sao lại có thể dành được kết quả dân chủ đối thoại thỏa hiệp? Hiển nhiên một điều là khi thỏa hiệp các bên tham gia phải có cái gì đó để trao đổi và những thứ được mang ra trao đổi trên bàn đối thoại đều được từng bên cân, đong, đo, đếm một cách cẩn thận. Không biết các nhóm đấu tranh dân chủ có cái gì để đem ra trao đổi với chính quyền Cộng Sản khi họ vẫn nói rằng trong tay họ không một tấc sắt…??? Về tương quan lực lượng có thể thấy:
Chính quyền Cộng Sản: họ có tất cả, điều 4 hiến pháp cho họ cai trị toàn dân tộc Việt Nam một cách hợp pháp, các công cụ chuyên chính như lực lượng vũ trang (công an, quân đội) và một bề dày lịch sử đã phá hoại và thủ tiêu thành công biết bao lần các phong trào, đảng phái dân chủ khác.
Tổ chức đấu tranh trong nuớc: chỉ đơn giản là tập hợp của những người thấy bất công trong xã hội và có ý thức về vận mệnh, tương lai đất nước. Trong tay họ, ngoài tiếng nói và sự ủng hộ của một bộ phận nhỏ người dân trong nước biết đến họ và rất nhiều người Việt đang sinh sống tại hải ngoại họ không còn gì để tự vệ.
Vậy thì đấu tranh thế nào đây?
Các tổ chức đấu tranh dân chủ trong nước đã chủ trương dùng các điều khoản trong công ước quốc tế về dân chủ, nhân quyền và điều 69 trong hiến pháp của CSVN (Cộng Sản Việt Nam) năm 1992 để đòi tự do báo chí và thành lập đảng phái chính trị. Tuy nhiên, than ôi!!! Cái hiến pháp quái đản của CSVN lại luôn có những câu đại loại như “theo khuôn khổ luật pháp”… Vì vậy họ đã chủ động sử dụng những quyền này mà không cần đợi đến sự cho phép của CSVN. Chắc chắn 1 điều rằng cho dù luật báo chí của CSVN có vi hiến thì họ (những nhà đấu tranh dân chủ) vẫn là người đã vi phạm pháp luật và vì vậy đâu có ngạc nhiên khi những tờ báo của các nhà đấu tranh dân chủ phải truyền qua email, được cài đặt tại các máy chủ (server) ở nước ngoài và các tờ báo ấn hành thì phải chui lủi và lộ ra là bị CACS (Công an Công sản) tịch thu và thậm chí đến những phương tiện như điện thoại rồi máy tính (Computer) cũng bị cưỡng đoạt…
Không có truyền thông thì sẽ không quảng bá được tư tưởng và cũng đồng nghĩa là sẽ không được sự ủng hộ của đông đảo quần chúng và kết quả hiển nhiên sẽ là đấu tranh “trong chăn”. Cũng chính vì những lý do như vậy mà khi trong khi các phương tiện truyền thông từ hải ngoại ra sức cung cấp tin tức và ủng hộ những phong trào trong nước bằng báo điện tử, paltalk, rồi radio…thì tuyệt nhiên nhiều người dân ngay trong những thành phố lớn vẫn ko hề hay biết gì về một tổ chức ngày đêm vẫn đang nỗ lực đấu tranh cho quyền lợi của họ mà ngược lại đa số những người dân chất phác vẫn bị những cái “loa” của CS (Cộng Sản) tuyên truyền về WTO và họ lại “hồ hởi, phấn khởi rồi hân hoan” chào đón APEC rồi WTO.
Bên cạnh những sự thua thiệt về truyền thông và tổ chức, các nhà dân chủ đã “chót” công khai hoặc “buộc” phải công khai thì luôn được sự chăm sóc chu đáo bởi những tên “chó săn cộng sản”. Nhất cử nhất động của các nhà đấu tranh đều được những con “chó săn” này tìm hiểu hết sức kỹ lưỡng. Vậy thì còn hoạt động thế nào nữa đây??? Với tư cách không được công nhận và biết đến rộng rãi lại bị phong tỏa, trong tay không vũ khí tiến công, lợi thế duy nhất là lẽ phải và công lý thì đối với CSVN, truyền thống 60 năm cái luật pháp do chính chúng soạn ra mà chúng còn xem không khác gì mớ giấy lộn thì thử hỏi còn có giá trị gì không? Không có chút ít lợi thế nào để trao đổi thì buộc CS rời bỏ ngai vàng của mình sao được???
Ngoài những vấn đề kể trên, một tình trạng phổ biến đối với hầu hết tất cả những người đấu tranh cho dân chủ (ngoại trừ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, tuy vậy hành vi bán nước của Hồ vẫn không bị lên án triệt để) khi công khai phát biểu trên truyền thông hải ngoại đều né tránh bình luận về nhân vật Hồ Chí Minh – “cha già Cộng Sản Việt Nam” cho rằng đó là vấn đề tế nhị hoặc muốn để cho lịch sử phán xét… Lịch sử là ai? chính những nạn nhân của Hồ còn đang sống mòn sống mỏi dưới ách thống trị của CSVN còn không phán xét được thì để các sử gia nước ngoài phán xét cho hay sao??? Hơn nũa, một vấn đề cốt yếu đó là CSVN đã nhờ núp bóng cái hình ảnh đạo đức giả tạo của tên việt gian bán nước vinh thân này mà còn tồn tại cho đến ngày nay. Một vấn đề tức cười là khi Hồ chết cái thây ma của hắn vẫn còn không được để yên….âu cũng là nhân nào quả nấy.
Thêm một khía cạnh nữa đó là nhiều nhà đấu tranh dân chủ vẫn cho rằng CS vẫn sẽ là một trong những thành phần của xã hội dân chủ của Việt Nam trong tương lai. Thực sự thì quả là rất khó hiểu khi đấu tranh để loại bỏ cộng sản một trong những kẻ cướp tội ác tàn bạo nhất lịch sử loài người mà vẫn dung túng cho nó tồn tại, tôn trọng chúng và lại còn đấu tranh theo kiểu bất bạo động với chúng nữa chứ???
Ngạn ngữ Việt Nam có câu “giặc đến nhà, thì đàn bà cũng đánh”. Thử hỏi không biết các nhà đấu tranh dân chủ có ý thức được hết sự nguy hiểm của Đảng Việt Gian Cộng Sản này không? Một hình ảnh rất dễ hiểu để hình dung bối cảnh đấu tranh hiện nay là:
Có những kẻ cướp hung hãn xông vào nhà và nó đã cướp trọn vẹn ngôi nhà đó. Những người trong ngôi nhà đó vẫn không ngừng khuyên can nó là hãy thôi đàn áp và cho mình được hưởng quyền sử dụng ngôi nhà đó như nó một cách bình đẳng….. Không biết đến bao giờ người dân Việt mới ý thức được kẻ thù của dân tộc Việt Nam là Hồ Chí Minh và cái đảng quái đản mà do chính tay hắn nặn ra
Trọng Tín - Kyoto |
posted by
Lien Mang Viet San @
11/15/2006 09:40:00 PM |
|
|
|
Liên Kết |
|
|
|
|
|