Liên
Mạng Việt San
|
[
Trang Liên Mạng] |
[
Thời Sự VN
] |
[
Bình Luận ] |
[
Văn Học và Lịch Sử] |
[
Vườn Thơ ] |
[
Radio/TV Online ] |
Bài Đã Đăng |
|
Trang Bài Cũ |
Mục Thư Cũ |
-
Thursday, September 28, 2006
-
Friday, September 29, 2006
-
Tuesday, October 03, 2006
-
Friday, October 06, 2006
-
Saturday, October 07, 2006
-
Wednesday, October 11, 2006
-
Wednesday, October 18, 2006
-
Thursday, November 09, 2006
-
Friday, November 10, 2006
-
Wednesday, November 15, 2006
-
Saturday, November 18, 2006
-
Monday, November 20, 2006
-
Wednesday, November 22, 2006
-
Thursday, November 23, 2006
|
Chinh t hức thành lập ngày28/12/2005
Copy Right by
Nhất Thanh
Mọi
bài vỡ xin đóng góp và gửi vể Liên Mạng Việt
San
lienmang_vietsan@yahoo.com
|
|
|
Sự Xuất Hiện Cảm Động Của Một Tổ Chức Có Giá Trị Lịch Sử
Bài Viết
Đăng Nhập vào: Thursday, November 09, 2006
|
<< Trở Lại Trang Đầu |
Đào Văn Bình (California ngày 4-11-2006)
Trên đời này, có những chuyện tưởng chừng như không bao giờ xảy ra thì lại xảy ra, những chuyện có thể chỉ nằm trong giấc mơ bỗng nhiên trở thành hiện thực. Sỡ dĩ có những chuyện “bất ngờ” như vậy chẳng qua cũng chỉ vì dòng đời trôi chảy, lẽ biến thiên của Tạo Hóa, lý Cùng-Thông của Trời Đất và nhất là sự biến chuyển của tình hình thế giới. Cách đây chỉ chục năm thôi, nếu có người ở Việt Nam mà nghĩ tới chuyện thành lập một “Công Đòan Độc Lập” hoặc một “Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị” thì đó là một ý tưởng điên cuồng và ngông cuồng. Nếu công an cộng sản biết được thì “ông phản động” này lập tức bị tống vào trại tù kiên giam. Sau khi khai thác để lấy khẩu cung, kê khai “đồng bọn” nạn nhân sẽ bị đưa ra “tòa án nhân dân” thiết lập ngay trong trại tù, tay bị trói, miệng bị nhét một quả chanh và ngay ngày hôm trước, dù “phiên tòa” chưa khai mạc, một vài chiếc áo quan đã được đóng sẵn. Đó là “bản án đầy khoan hồng và nhân đạo mà Đảng và Nhà Nước dành cho các anh !!!” Đó là chân lý của kẻ mạnh, lẽ phải của bạo chúa, sức mạnh của họng súng và nhà tù, sự thắng thế của bạo quyền và sau hết đó là lối xử án theo kiểu pháp đình của lòai muông thú, “pháp luật đứng về phía chúng tao!” (Bản Cáo Trạng của TT. Thích Viên Định). Ấy thế mà trong nỗi sợ hãi, nhục hình, phong tỏa kinh hòang đó, một ánh đuốc đã được thắp lên, những kẻ can đảm đã đứng dậy, “tâm đại hùng đại lực” vỡ tung ra từ màn sợ hãi mênh mông bao phủ, cất lên tiếng nói của lương tri, của đám dân đen khốn khổ …đó là sự ra đời của Công Đòan Độc Lập Việt Nam do nhà văn Nguyễn Khắc Tòan thành lập ở Hà Nội vào ngày 20-10-2006 và Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị vào ngày 27-10-2006 do hai vị Thượng Tọa Thích Thiện Minh và Thích Không Tánh (ở Bạc Liêu là những người tù 26 năm) đứng ra chủ xướng. Bên cạnh những phong trào dân chủ, những tổ chức đổi kháng ở trong nước, sự ra đời của hai tổ chức này đã tạo ra trong lòng mọi người một nỗi xúc động sâu xa. Đó là một biến cố trọng đại báo hiệu sự lớn mạnh của phong trào dân chủ trong nước mà không một bạo lực nào có thể ngăn cản được. Chính vì thế mà ngay khi nhận được tin tức đầu tiên về sự ra đời này, vào ngày 30-10-2006 tôi đã gửi một điện thư chúc mừng tới quý TT. Thích Thiện Minh và Thích Không Tánh với nội dung như sau: “ Chúng tôi vô cùng xúc động hay tin quý thượng tọa đã can đảm đứng ra thành lập Hội Ái Hữu Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam. Là cựu chủ tịch Ban Chấp Hành Tổng Hội Cựu TNCT/VN liên tiếp 06 nhiệm kỳ (1993-2005) tôi xin chân thành gửi lời chúc mừng sự ra đời của một tổ chức có tầm vóc lớn lao này. Tôi sẵn sàng tham gia vào Ban Cố Vấn của Hội…” đồng thời tôi đề nghị quý thượng tọa hợp tác với Tổng Hội Cựu TNCT/VN và các Khu Hội Cựu TNCT trên tòan thế giới. Thật may mắn, vào ngày hôm sau 31-10-2006 tôi đã nhận được thư hồi đáp của TT. Thích Không Tánh lời lẽ thật khiêm tốn, nói lên một tấm lòng, nhưng trong tình thế hiện tại Hội khó lòng họat động như ý mong muốn. Rồi trong một điện thư cùng ngày, tôi đã đề nghị chiến hữu Nguyễn Trung Châu – đương kim Chủ Tịch BCH Tổng Hội Cựu TNCT/VN cần tiếp xúc ngay với quý thượng tọa, đồng thời tìm mọi cách để giúp đỡ về tinh thần cũng như vật chất cho Hội. Rồi hai ngày hôm sau 2-11-2006, nhà văn Nguyễn Khắc Tòan từ Hà Nội đã gửi một điện thư chúc mừng, xin gia nhập hội, đồng thời giới thiệu một số khuôn mặt cựu tù nhân chính trị tiêu biểu của thời đại như: “ Hòa Thựơng Thích Quảng Độ, GS Hòang Minh Chính, BS Nguyễn Đan Quế, GS Nguyễn Đình Huy, nhà văn hóa Nguyễn Hữu Đang; các nhà văn nhà thơ Thụy An, Trần Dần, Phùng Cung, Lê Đạt, Nguyễn Kiến Giang, Dương Thu Hương, Bùi Ngọc Tấn, Hà Sĩ Phu; các linh mục Nguyễn Văn Lý, Phan Văn Lợi, Nguyễn Hữu Giải; các TT.Thích Tuệ Sĩ, Thích Trí Siêu; các nhà trí thức và họat động chính trị như Vũ Đình Hùynh, Đặng Kim Giang, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Nguyễn Thanh Giang, Trần Khuê, Nguyễn Thế Đàm và rất nhiều chiến sĩ dân chủ trẻ như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Trương Quốc Huy, Trương Quốc Tuấn, Phạm Bá Hải, Vũ Ngọc Quang, Vũ Hòang Hải, và hằng ngàn quân nhân và quan chức của chế độ VNCH cũ ở Miền Nam trước đây “ Ôi, danh sách sao mà dài quá thế! Dĩ nhiên danh sách còn nhiều lắm, nhiều tới cả trăm ngàn không sao nhớ hết ! Do sự xúc động, trong bài này tôi sẽ đặc biệt nhấn mạnh đến sự ra đời của Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và sẽ nói về Công Đòan Độc Lập Việt Nam trong một dịp khác. Câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao sự ra đời của tổ chức cựu tù nhân chính trị trong nước lại nức lòng người như thế ? Tù nhân chính trị hoặc tù nhân lương tâm, ông là ai? Theo nhà văn Nguyễn Khắc Tòan, cũng trong Thư Gia Nhập Hội gửi cho qúy TT. Thích Thiện Minh và Thích Không Tánh nêu trên, họ là “ những người bất đồng chính kiến, những nhà đấu tranh dân chủ, những nhà họat động cho tự do tôn giáo có tên tuổi, hay những cựu sĩ quan và công chức của chế độ VNCH cũ ở Miền Nam trước đây mà còn bao gồm cả hàng ngàn, hàng vạn những nạn nhân là những người bị bắt giam, bỏ tù vì đã tìm cách vượt biển, vượt rừng trốn bỏ đất nước tìm đường đến các xứ sở Tự Do thịnh vượng nhất sau ngày 30-4-1975. Hàng ngàn đồng bào các dân tộc người Thượng ở Tây Nguyên đã nổi dậy và bị truy bắt trong thời gian từ năm 2001 đến nay mà tôi đã từng ở tù cùng họ trong trại giam Ba Sao, Nam Hà.” Còn theo Bản Điều Lệ của Tổng Hội Cựu TNCT/VN thì “ Cựu tù nhân chính trị Việt Nam là những người đã bị giam giữ trong các trại tù của CSVN trước hoặc sau năm 1975 vì đã phục vụ cho chính quyền quốc gia hoặc đồng minh, hoặc là thành viên của các đảng phái quốc gia, hoặc đã tham gia vào các Mặt Trận Phục Quốc nhằm đánh đổ cộng sản sau ngày 30-4-1975, hoặc bản thân có những hành động chống cộng và bị cộng sản cầm tù. Trong tương lai, nếu điều kiện đấu tranh ở trong nước cho phép Tổng Hội sẽ bao gồm thêm tất cả những ai vì đấu tranh Dân Chủ, Tự Do cho Việt Nam mà bị nhà cầm quyền cộng sản giam giữ.” Dù hai định nghĩa nêu trên đã khá rành mạch và tại hải ngọai, dù đã có hàng chục cuốn hồi ký, hằng trăm truyện nói về người tù cải tạo nhưng không có một định nghĩa nào có thể vẽ hết chân dung của người tù cải tạo hay tù nhân chính trị. Vậy thì phải mô tả về họ như thế nào? Thưa, họ là những người đứng ở một chiến tuyến đối lập với chủ thuyết cộng sản; họ là các nhân sĩ, trí thức, văn nghệ sĩ, thậm chí là các thương gia, nghiệp chủ, các nhà họat động văn hóa, các vị tu sĩ. Dù họ không vi phạm bất cứ một đạo luật nào về tư pháp và hình sự, do phục vụ cho một chính quyền đối lập, hoặc là thành viên của một đảng phái đối lập, do có những hành vi đấu tranh cho dân sinh, dân chủ, công bằng xã hội, cho tự do tôn giáo, tự do hành đạo, tố cáo những mặt sai trái của chính quyền, loan tải tin tức trung thực, bày tỏ nguyện vọng chân chính của người dân một cách ôn hòa, hợp pháp, hoặc có những tác phẩm văn chương chống lại chủ nghĩa và chính quyền cộng sản, bày tỏ quyền tự do tư tưởng, nói lên nguyện vọng tha thiết của người dân (nhưng trái ý bạo quyền) họ bị bắt giam vào các Trại Lao Cải. Họ bị lưu đày biệt xứ (như HT Thích Quảng Độ, Cụ Vũ Hồng Khanh). Nếu ở trong tù thì họ phải lên rừng, lội sông, lội suối đốn gỗ, đốn nứa, chặt tre, chặt vầu, làm gạch để xây nhà tù trong khi thân xác đói lạnh tả tơi, bệnh họan không thuốc chữa. Họ bị tra tấn, hành hạ, nhục mạ, cùm kẹp, tước đọat tài sản, con cái của họ bị kỳ thị khinh miệt, khủng bố tinh thần ngày đêm. Họ phải kéo cày thay trâu, chạy theo con bò hứng lấy phân bò ỉa ra để đạt cho được chỉ tiêu. Họ phải ăn bo bo là thực phẩm dành cho ngựa, ăn sắn sùng phơi khô triền miên khiến tuyệt đường sinh dục. Họ phải ăn chuột cống, cóc nhái, cào cào châu chấu, sâu đất, rau dại, lá cây để sinh tồn. Họ bị tra tấn ngày đêm bằng những buổi học tập, kiểm thảo, khai báo, liên hệ bản thân, tố cáo đồng bạn khiến bao người đã hóa điên hoặc tự sát để từ giã kiếp đọa đày. Cơm tù kiên giam bỏ muối mặn tới nỗi tù nhân phải đái vào đó mới ăn được, rồi khi được thả ra, họ gục mặt xuống để uống nước cống. Cuộc sống tại nơi các trại cải tạo là cuộc sống chết nhưng không chết ngay mà là chết lần chết mòn. Nó là địa ngục trong địa ngục. Nó là một tổng hợp từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây những thủ đọan tinh vi nhất để hành hạ con người từ cân não, bao tử, thể xác đến tinh thần. Từ miếng bánh, củ khoai, củ sắn, chén cơm, miếng thịt, cuốn sách, bài báo, bài học tập, chương trình phát thanh, phim ảnh, bài hát, thơ, kịch, tiểu thuyết cũng đều được nghiên cứu để biến con người thành một xác chết biết đi, một lọai âm binh, một lòai nô lệ mất cả linh hồn rồi chỉ còn biết phản xạ như lòai thú vật: đưa miếng thịt ra thì chảy nước miếng, giơ cái roi lên thì nằm xuống, bảo chạy là chạy, bảo cúi đầu là cúi đầu, bảo chết là chết như con chó của Pavlov, và lúc nào cũng tuyệt đối trung thành, tôn thờ Đảng CSVN như tôn thờ Thượng Đế. Và những địa danh sau đây – theo nhà văn Nguyễn Khắc Toàn đã trở thành “vết nhơ, là nỗi ô nhục không sao gột sạch được trong lịch sử dân tộc Việt Nam “ Đó là các địa ngục Hòang Liên Sơn, Phố Lu, Lào Cai, Yên Bái, Tuyên Quang, Phú Thọ, Vĩnh Quang, Tân Lập Vĩnh Phú, Cổng Trời, Cấn Tỷ, Hà Giang, Hà Tây, Hà Sơn Bình, Hỏa Lò, Trại B14 Thanh Liệt - Thanh Trì, Nam Hà, Ba Sao, Đầm Đùn, Lý Bá Sơ, Thanh Hóa, Thanh Phong, Thanh Cẩm, Nghệ Tĩnh, Ái Tử, Bình Điền, Tiên Lãnh, Phú Yên, Xuân Phước, Sông Cái Ninh Thuận, Gia Trung, Nước Nhóc Ba Tơ, Z30A, Z30B, Z30C, Long Giao, Tây Ninh, Trảng Lớn, Khám Chí Hòa, Phan Đăng Lưu …và không sao kể xiết mà thế giới đã gọi đây là “Vietnamese Gulak” (Quần Đảo Ngục Tù tại Việt Nam). Theo thống kê của Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ và Ân Xá Quốc Tế khỏang 65,000 quân-cán-chính VNCH đã bỏ mình trong các trại lao cải, còn số bị thủ tiêu, bắn giết trong giai đọan đầu thì không ai biết được. Còn những người sống sót, sau khi được thả ra họ đã bỏ lại sau lưng tất cả, can đảm đạp lên sóng nước, vượt biển tìm Tự Do. Họ định cư tại hải ngọai sớm nhất cũng phải là những năm 1980. Họ phải đối đầu với bao nhiêu vấn đề cơm áo sinh tử, khó khăn, lạ lẫm nơi xứ lạ quê người. Thế nhưng khi họ vượt biển ra đi, họ mang theo bao nhiêu hòai bão lớn lao, bao nhiêu dặn dò, nhắn nhủ của bạn đồng tù và tiếng réo gọi của đồng bào hằng đêm vọng về từ bên kia bờ Thái Bình Dương cho nên họ đã nghiến răng, vượt qua mọi gian khó trong cuộc sống, thành lập các hội cựu tù nhân chính trị đầu tiên vào những năm 1986-1987 tại Nam Cali, Houston và San Jose. Do lòng can đảm, do sự cảm thông và hiểu biết, họ đã tìm cách ngồi chung lại với nhau để thành lập Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam tại Orange County. Đây là một diễn tiến quan trọng làm nức lòng người hải ngọai lúc bấy giờ. Trong Lễ Ra Mắt BCH Tổng Hội Cựu TNCT/VN cũng tại Orange County vào ngày 19-2-1989, tôi đã đọc một bài phát biểu cảm tưởng trong đó có đọan “ Bởi vì người tù không có địa vị để giành giựt, không có quyền lợi để chia chác và tuyệt nhiên không có chức vụ để cấu xé nhau. Qua kinh nghiệm thất bại đau thương của ngày 30-4-75, hơn ai hết người tù thấu cảm rằng Đòan Kết là Sống, là lấy lại được nước. Chia Rẽ là Thất Bại là mất nước là tủi nhục là lưu vong là chết không nhắm mắt. Do đó mà Tổng Hội Cựu TNCT/VN đã ra đời.” Rồi do lớp người tù Vượt Biển, định cự theo diện ODP (Ra Đi Trong Vòng Trật Tự) và Chương Trình HO tới Mỹ mỗi lúc một đông đảo, Tổng Hội Cựu TNCT/VN từ 03 Khu Hội đã tiến lên 33 Khu Hội trên tòan nước Mỹ, Pháp và Canada và đã bắt liên lạc được với anh em cựu tù nhân chính trị Úc Châu. Dù không phải đồng hương, cùng trường, cùng đơn vị, binh chủng, họ đòan kết và thương mến nhau thật lòng và tạo nên một Đại Gia Đình Cựu Tù Nhân Chính Trị (kể cả con cái là 200,000 người) nằm rải rác trên khắp thế giới. Phương châm của họ là Không Quên Bạn Tù, Không Quên Đồng Bào Đau Khổ. Trong suốt 17 năm qua, lực lượng cựu tù nhân chính trị tại Hải Ngọai đã luôn luôn đi đầu, vững vàng về lập trường và hỗ trợ tích cực cho các cuộc đấu tranh vì Dân Chủ, Tự Do ở trong nước. Riêng bản thân tôi, 12 năm (tức sáu nhiệm) kỳ làm chủ tịch Ban Chấp Hành Tổng Hội, tôi luôn luôn ước mơ một ngày nào đó sẽ được bắt tay các anh em, và quý vị cựu tù nhân chính trị ở trong nước…và giấc mơ ấy ngày nay đã trở thành hiện thực.
Sự ra đời của Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị trong nước theo lời tâm tình của TT. Thích Không Tánh “Là hòai bão ấp ủ từ những ngày còn trong tù; chứ với tình cảnh, chế độ độc tài tòan trị của VC hiện nay thì Hội Ái Hữu TNCT/VN không thể nào thành hiện thực được.” Chính vì thông cảm với hòan cảnh khó khăn và nguy hiểm của những người sáng lập - mà qua bài viết này tôi tha thiết kêu gọi các Khu Hội Cựu TNCT và anh em cựu tù nhân chính trị trên tòan thế giới, trước hết: hãy tích cực hỗ trợ tinh thần cho quý vị ở trong nước bằng cách phổ biến và loan tải khắp nơi về tin tức mừng vui này. Sau đó chuẩn bị kế họach yểm trợ tài chánh để Ban Sáng Lập có phương tiện họat động, trợ cấp cho các cựu tù nhân chính trị gặp khó khăn trong đời sống và lần hội có phương tiện để tổ chức đại hội khóang đại. Gia đình cựu tù nhân chính trị ở Hải Ngọai khi về thăm Việt Nam nên mạnh dạn tới thăm quý TT. Thích Không Tánh,TT. Thích Thiện Minh, Ô. Nguyễn Khắc Tòan để bày tỏ tinh thần đòan kết, ngưỡng mộ và chia xẻ. Tôi tin rằng tù nhân chính trị chúng ta – những người lúc nào cũng nấu nung lòng ái quốc, thông cảm nỗi bất hạnh khổ đau của 80 trịêu đồng bào trong nước, đã trưởng thành trong biển máu và nước mắt …chắc chắn sẽ làm được việc này. Còn riêng Tổng Hội Cựu TNCT/VN tôi trân trọng đề nghị: Đại Hội 10 của Tổng Hội Cựu TNCT/VN tổ chức tại Thành Phố Philadelphia, Tiểu Bang Pennsylvania nhân dịp Lễ Độc Lập Hòa Kỳ 2007 tới đây, chúng ta sẽ trực tiếp hoặc nhờ Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam hoặc Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ gửi thiệp mời tới qúy TT. Thích Không Tánh, Thích Thiện Minh, Nhà Văn Nguyễn Khắc Tòan cùng một số vị cựu tù nhân chính trị khác…tham dự Đại Hội 10 của chúng ta. Chúng ta sẽ mua vé máy bay, lo chỗ ăn chỗ ở và chi phí đi lại cho quý khách. Chúng ta sẽ làm được điều đó. Các cựu tù nhân chính trị tại hải ngọai sẽ xúm xít lại, bảo nhau để làm việc đó. Chúng ta phải hãnh dịên khi làm việc đó. Nếu như bạo quyền cho phép… thì cảm động biết là bao nhiêu ? Chúng ta sẽ ôm những vị ấy mà khóc. Khóc vì mừng vui, khóc vì thương nước, thương bạn tù và thương đồng bào. Còn nếu như bạo quyền “đóng cửa rút cầu” thì đây cũng là cơ hội tốt để nói thêm cho thế giới biết bộ mặt gian trá của một chế độ bất nhân. Không có cuộc đấu tranh cứu nước nào mà không gian khổ. Cứ thử nhìn vào lịch sử Ba Lan, Tiệp Khắc và Hung Gia Lợi xem bao nhiêu triệu người đã gục ngã trước họng súng và xe tăng của Liên – Xô mới có được nền dân chủ như ngày nay ? Bao nhiêu thanh niên thiếu nữ bị xe tăng của Đặng Tiểu Bình và Giang Trạch Dân cày nát ở Thiên An Môn mà đất nước Trung Hoa đã có dân chủ đâu? Nhưng khi một ánh đuốc đã được thắp lên, một chiến sĩ dân chủ bị cầm tù, một nhà ái quốc bị lên đọan đầu đài, một bài báo về tự do, dân chủ được lan truyền trong dân chúng…thì hơi thở của cuộc đấu tranh vẫn còn, dòng sinh mệnh của dân tộc vẫn có cơ hồi sinh.
Dường như dấu hiệu của Mùa Xuân chỉ là mấy mụt nhỏ nứt ra từ những thân cây khô héo của Mùa Đông dài hiu hắt. Tuy nhiên Mùa Xuân chỉ thật đến khi có ngọn gió Xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi tới. Mà ngọn gió ấm áp ở đây chính là sự thức tỉnh của lòng người, sự đòan kết của các đòan thể, sự can đảm dấn thân của các lãnh tụ đang đấu tranh và sự hỗ trợ hết lòng của khối 3 triệu người Việt hải ngọai cho công cuộc đấu tranh lịch sử đầy gian khổ này. Chúng ta, quý thầy, quý cha, quý vị và đồng bào trong nước đang hy sinh đấu tranh để làm gì? Xin hãy cùng đọc bài thơ Khi Lòai Quỷ dưới đây để thấy tấm lòng của mọi người trong công cuộc đấu tranh này:
Khi lòai quỷ đã không còn ngự trị Sống dậy đi ôi đất nước điêu tàn Hoa thân ái đã giăng đầy lối ngõ Nghĩa đồng bào kết chặt bởi Yêu-Thương Đất Vạn Xuân xuân bằng tình yêu nước Khối triệu người quyết dựng lại Quê Hương. (Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển)
Đào Văn Bình (California ngày 4-11-2006) |
posted by
Lien Mang Viet San @
11/09/2006 11:57:00 PM |
|
|
|
Liên Kết |
|
|
|
|
|